Truyện ngắn: Những nỗi buồn thật đẹp

1777

Ai trong chúng ta cũng đã từng có những nỗi buồn. Nhưng không phải ai cũng can đảm để cảm nhận được ngay cả nỗi buồn cũng có vẻ đẹp riêng, một nỗi buồn thật đẹp!

Sau những guồng quay với công việc, từng dòng người cứ thế hối hả với cuộc sống, từng giây từng phút cứ trôi qua, con người lại trở nên sống gấp sống vội. Và bản thân tôi cũng không ngoại lệ, hòa cùng với guồng quay ấy tôi cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé trước những áp lực của công việc, gánh nặng của việc lo toan cơm áo gạo tiền, đối mặt với "mớ" cảm xúc hỗn độn luôn đấu tranh không ngừng nghỉ và còn rất rất nhiều chuyện xảy ra không hề báo trước… cứ thế ập đến rồi đi như "thử sức chịu đựng" của bản thân tôi vậy!

Đã lâu lắm rồi tôi chưa nở được một nụ cười với những niềm vui trọn vẹn. Dường như "sống gấp, sống quá vội" đã làm cho tôi quên đi những điều nhỏ nhoi trong cuộc sống, thay vì làm bản thân vui lên, tôi lại bắt chuyện với những nỗi buồn "không tên" mà ở đó chỉ có riêng mình tôi, một góc trời bình yên bao trùm đó là sự cô đơn đến nghẹt thở…

Đối với tôi, nỗi buồn không có gì đáng sợ như trong tưởng tượng của nhiều người. Nỗi buồn đẹp đấy chứ! Tôi đủ can đảm để cảm nhận nó đẹp, vì có những lúc như thế, tôi mới cảm nhận được bản thân yếu đuối và nhỏ bé biết bao. Giữa trời đất mênh mông, "tôi lại trở về là tôi", được yên tĩnh cùng với không gian tĩnh mịch, được chậm lại lắng nghe hơi thở chậm rãi mà không gấp gáp…

Sau những giờ bận rộn, tôi thường trải lòng mình giữa những con đường vắng, nơi có những ánh đèn cao áp sáng lung linh và xa hoa. Cả thành phố được khoác trên mình một chiếc áo mới, lạ lẫm mà quen thuộc, lững thững bước chân trước con phố tôi chìm ngỉm trước sự rộng lớn bao la, ồn ào và tấp nập vốn có của nó…

Có những lúc tôi đã né tránh vì hoảng sợ, sợ thất bại đến nản lòng, để rồi tự bản thân nhen nhói thắp lên những tia hy vọng, nhưng rồi càng hy vọng bao nhiêu tôi lại cảm thấy mình thật vô dụng trước những tuyệt vọng bấy nhiêu… Có những lúc tôi muốn buông xuôi, phó mặc tất cả cho "ông trời" vì tôi không thể mãi là con cá, cứ vùng vẫy bơi ngược dòng nước như vậy được.

Nhưng rồi tôi cũng nhận ra, mọi thứ không dễ để buông xuôi, chính nỗi buồn đã cho tôi biết, nó thật đẹp khi bản thân tôi nhận ra rằng: phải biết trân trọng khi cuộc đời dành tặng cho tôi những cú hích, rằng tôi còn sức trẻ không thể dễ dàng buông xuôi mọi thứ như vậy, đâu phải muốn bỏ là bỏ, muốn quên là quên, sóng gió cứ vẫn ập đến khi tôi đi qua hết chặng đường đời này đến chặng đường khác cơ mà. Hãy vẫn là cá, bơi theo dòng nước và tung tăng với cuộc đời, cho dù vấp ngã, cứ hiên ngang và mạnh mẽ…

Tôi không biết bạn nghĩ sao, đối với tôi, nỗi buồn thật đẹp. Yên lặng với những nỗi buồn, từng giây từng phút trôi qua, tôi có thể cảm nhận được con người tôi thay đổi như thế nào, suy tư, trầm lắng, lắng đọng lại để nhìn cuộc đời, dù sao nó vẫn đẹp trong mắt tôi ở tương lai với những khát khao cháy bỏng và đẹp đẽ..

Chính nỗi buồn đã dạy tôi rằng đừng bao giờ cố gắng bỏ chạy, đừng né tránh hay tỏ ra hốt hoảng hoang mang trước những việc xảy ra dù có báo trước hay không. Bởi ai tồn tại trên cuộc đời này, dù giàu sang hay nghèo khó thì rồi họ cũng sẽ phải trải qua những giây phút lạc lõng, cô đơn… Vì vậy, nỗi buồn đến rồi sẽ đi như một cơn mưa rào làm dịu đi cái nóng chói chang của mùa hè mà thôi, chúng ta có quyền lựa chọn "làm bạn" với nỗi buồn một lúc, vài ngày hay cả đời cơ mà!

Tôi còn trẻ, bạn cũng thế! Tôi và bạn chúng ta còn cả một bầu trời thanh xuân, vì thế hãy đừng vội sống một cuộc đời tẻ nhạt. Biết rằng, trên từng khúc gấp quanh co của cuộc đời không bằng phẳng sẽ luôn có những nỗi buồn ngổn ngang lẻn vào trong tâm trí, thì cũng hãy tự mình biến cho nỗi buồn ấy trở nên đẹp hơn. Và rồi! Thời gian sẽ trả lời cho chúng ta biết! Không có một nỗi buồn nào sẽ theo ta mãi, theo thời gian thì nó cũng sẽ qua đi và để lại cho ta những ký ức mang tên "nỗi buồn thật đẹp"

–ST–