Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao

1365

Đây là tác phẩm sâu lắng, càng đọc độc giả sẽ càng bị cuốn hút, Sự cuốn hút ấy được tạo nên bởi mạch văn vừa phải, không nhanh, không chậm và Tình yêu trong sáng, ý chí vượt qua bệnh tật để sống một cuộc sống tươi vui, không buồn phiền và khát khao được sống và được yêu, được tưởng nhớ. Câu chuyện tình yêu của Hazel và Augustus đã cho chúng ta thấy rằng hãy sống hết mình và có trách nhiệm cho ngày hôm nay. Hãy yêu cho dù tương lai thế nào đi chăng nữa miến là hôm nay mình đã sống trọn với tình yêu này. Hãy lạc quan và nhìn về phía trước, bởi cuộc sống không chỉ có bệnh tật mà còn có cả những niềm vui, niềm hạnh phúc, sự yêu thương vô bến bờ của những người bên cạnh ta.

*Dưới đây là những trích dẫn hay nhất được tổng hợp lại từ quyển sách “Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao” của tác giả John Green

Công ty phát hành Nhà Xuất Bản Trẻ
Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Trẻ
Tác giả John Green
Số trang 364
Ngày tái bản 04-2014
Giá bán [maxbutton id=”1″ url=”https://shorten.asia/3xE3yxSE” text=”Xem giá bán” ]

Xem thêm: Review sách Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao .

Nội dung

Ngày đầu ở Nhóm Tương Trợ

“Nỗi sợ hãi của em?”

“Ừ.”

“Em sợ sự quên lãng,” cậu ấy trả lời ngay tắp lự. “Em sợ nó như người ta vẫn nói những người mù sợ bóng tối.”

“Chắc chưa,” Isaac nói, bật ra một nụ cười.

“Động chạm gì mày à?” Augustus hỏi lại. “Tao có khi cũng hoàn toàn mù tịt về cảm giác của người khác ấy chứ.”

“Thế sao cậu cứ nhìn mình như thế?”

Augustus cười mỉm. “Vì cậu thật đẹp. Tớ thích ngắm nhìn những người xinh đẹp, và tớ vừa quyết định ngay một tích tắc trước rằng không thể từ chối những niềm vui sống giản đơn này được.” Một bầu tĩnh lặng bao trùm sau đó. Augustus phá tan khoảnh khắc khó xử bằng việc giải thích: “Nhất là khi cậu đã xuất sắc chỉ ra rằng, tất cả những việc này và mọi thứ cuối cùng sẽ chìm trong quên lãng.”

Hazel và Augustus hẹn hò

Cậu ấy cười, gật đầu. “Thì tớ không thể cảm nhận được áp lực với cái Chân giả cũ, và tớ không thể làm quen với việc lái xe bằng chân trái. Bác sĩ nói đa phần những người khuyết chi đều không gặp trở ngại gì khi lái xe, nhưng…ờ. Trừ tớ. À tớ đã thi lấy bằng lần thứ tư, và mọi chuyện vẫn y như vậy.” Chiếc đèn giao thông còn cách những nửa dặm nữa chuyển sang màu đỏ. Augustus đạp phanh, tôi văng ra đằng trước khiến cái dây an toàn căng ra thành hình tam giác.”Tớ xin lỗi. Thề có Chúa tớ đang cố hết sức nhẹ nhàng. À dù sao thì cuối buổi thi bằng tớ đã nghĩ sẽ trượt nữa cơ, nhưng mà ông giám thị nói đại loại ‘Cậu lái không được êm lắm, nhưng nghiêm túc mà nói thì không phải không an toàn.’”

“Không chắc tớ đồng ý thế,” tôi nói. “Tớ nghĩ đấy là Đặc Quyền Ung Thư.” Đặc Quyền Ung Thư là những thứ lặt vặt dành cho những đứa trẻ bị ung thư mà đa số các bạn cùng lứa không có: quả bóng rổ có chữ ký của các siêu sao, nộp bài muộn mà không bị phạt, hay chẳng thi mà vẫn được cấp bằng lái xe, v.v.

“Hồi trước tớ có chơi bóng rổ,” cậu ấy giải thích.

“Cậu chắc chơi giỏi lắm.”

“Cũng không đến nỗi, nhưng tất cả bóng và giày kia là Đặc Quyền Ung Thư.” Cậu ấy đi về phía TV, nơi có một chồng đĩa DVD và trò chơi điện tử chất lên nhau thành hình kim tự tháp. Cậu ấy gập người xuống ngang hông và rút ra chiếc đĩa V for Vendetta. “Tớ cứ như là đứa da trắng đầu tiên lớn lên ở Indiana,” cậu ấy nói. “Tớ đã định làm sống lại môn nghệ thuật nhảy ném tầm trung đã mất, rồi một ngày khi đang tập ném tự do – đứng trên vạch biên sân bóng ở trường North Central quẩy một đống bóng, đột nhiên tớ không thể hiểu sao mình có thể cứ máy móc ném mãi một vật hình cầu qua một một vật hình xuyến như thế. Đó là chuyện ngu ngốc nhất tớ từng làm.

Tôi lắc đầu. “Thế chuyện của cậu như nào?” cậu ta hỏi, ngồi xuống cạnh tôi ở một khoảng cách an toàn.

“Tớ kể rồi mà. Tớ được chuẩn đoán khi –”

“Không, không phải chuyện ung thư. Chuyện của cậu. Thú vui, sở thích, đam mê, thứ gì kỳ quặc cậu vẫn tin, vân vân.”

“Ừm,” tôi nói.

“Đừng nói cậu là một trong số những người trở thành bệnh nhân của chính căn bệnh của họ đấy. Tớ biết rất nhiều người như thế. Kiểu nhụt chí. Như ung thư là một ngành kinh doanh béo bở ấy, đúng không? Ngành kinh doanh của thần chết. Nhưng chắc cậu không để nó gặt hái thành công quá sớm đấy chứ.”

Tôi nhận ra có lẽ mình cũng như thế thật. Tôi tìm cách xây dựng hình tượng với Augustus Waters, sở thích nào đó ấn tượng, rồi sau một khoảng im lặng, tôi nhận ra tôi chẳng có chút gì thú vị. “Tớ hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt.”

Gặp Isaac

“Thực ra tớ thấy phản ứng của cậu ấy như vậy cũng là phải thôi,” tôi nói trong khi tràng đạn tuôn ra từ súng của Isaac vừa giết một tên địch mới ló đầu ra khỏi chiếc xe thùng đã cháy rụi.

Augustus gật đầu với cái màn hình. “Nỗi đau là để cảm nhận,” cậu ấy nói, một câu trong Nỗi đau tột cùng.

“Chỗ này là bệnh viện à?”

“Chuyện đó nữa,” cậu ấy đáp, miệng mím chặt. Tôi có thể thấy được nỗi đau đớn đó. “Nói thật, tớ nghĩ đến chuyện của Monica còn nhiều hơn chính đôi mắt của mình. Thế có điên không? Thật quá điên rồ.”

“Cũng hơi điên một chút,” tôi đồng ý.

“Nhưng mà tớ tin vào tình yêu đích thực, cậu biết không? Tớ không tin là mọi người sẽ luôn giữ được đôi mắt hay giữ cho mình chẳng bị ốm hay gì cũng được, nhưng mọi người nên có một tình yêu đích thực, và nó nên kéo dài cho đến chừng nào họ còn sống.”

Augustus đến nhà Hazel

“Cậu có bao giờ vứt chúng đi không?” tôi hỏi.

“Một trong những lợi ích của việc không hút là những điếu thuốc ấy sẽ tồn tại mãi mãi,” cậu ấy trả lời. “Tớ giữ hộp này được một năm rồi. Một số điếu đã bị gãy gần đầu lọc, nhưng tớ nghĩ chúng sẽ dễ dàng theo tớ đến tận sinh nhật thứ mười tám,” cậu ấy kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, rồi đưa lên miệng. “Đấy, vậy đó,” cậu ấy nói. “Được rồi. Giờ kể tên một vài thứ cậu chưa bao giờ thấy ở Indianapolis xem nào?”

Tại Amsterdam

Chỉ khoảng chín giây sau, một nữ tiếp viên tóc vàng vội bước tới chỗ chúng tôi và nói, “Thưa anh, anh không được phép hút thuốc trên máy bay này. Hay bất cứ máy bay nào khác.”

“Em không hút thuốc,” cậu ấy nói, điếu thuốc bập bỗng trong miệng.

“Nhưng –”

“Đó là một phép ẩn dụ,” tôi giải thích. “Cậu ấy đặt cái thứ chết người đó trong miệng nhưng không cho nó sức mạnh để giết hại mình.”

Chị tiếp viên nghệt mặt ra một lúc. “Vậy thì, phép ẩn dụ đó bị cấm trên chuyến bay ngày hôm nay,” chị ấy nói. Gus gật đầu và nhét điếu thuốc trở lại trong bao.

“Cứ một người đang sống thì có khoảng mười bốn người đã chết,” cậu ấy nói. Đoạn giới thiệu vẫn đang chạy trên màn hình. Sẽ mất rất lâu để xác định danh tính của những người đã chết, tôi nghĩ. Đầu tôi vẫn dựa trên vai cậu ấy. “Tớ đã nghiên cứu cái này mấy năm trước,” Augustus tiếp tục. “Tớ đã băn khoăn liệu tất cả mọi người có thể được nhớ tới không. Kiểu như nếu chúng ta sắp xếp lại, ấn định cụ thể số người đã chết cho từng người đang sống, liệu có đủ số người còn sống để có thể nhớ hết được những người đã chết không?”

“Anh yêu em mất rồi,” cậu ấy lặng lẽ nói.

“Augustus,” tôi thốt lên.

“Thật đấy,” cậu ấy nói. Cậu ấy vẫn đang nhìn tôi và tôi có thể thấy khóe mắt cậu nheo lại. “Anh yêu em, và chẳng việc gì anh phải tự mình chối bỏ niềm vui giản đơn được nói ra những điều là sự thật. Anh đã yêu em, dù anh biết rằng tình yêu đó chỉ như một tiếng thét vào giữa khoảng không, biết rằng sự lãng quên là không thể tránh khỏi, biết rằng số phận bi thương của hai ta đều đã được an bài, biết rằng rồi một ngày tất cả nỗ lực của con người sẽ trở về với cát bụi, anh cũng biết cuối cùng mặt trời sẽ nuốt chửng hành tinh duy nhất hai ta từng có được, và sau tất cả anh sẽ vẫn yêu em.”

Đột nhiên Augustus hỏi, “Cậu có tin vào sự sống sau khi chết không?”

“Tớ nghĩ vĩnh hằng là một khái niệm không chính xác,” tôi trả lời.

“Cậu không quyến rũ thế đâu,” tôi nói. Cậu ấy cười, có vẻ chẳng tin. “Cùng lắm đẹp trai tí thôi,” tôi giải thích.

Cậu ấy cười xòa. “Chuyện về người đã khuất,” cậu ấy nói, rồi lại ngập ngừng. “Cậu sẽ giống một kẻ không ra gì nếu không thêm chút lãng mạn cho chúng, nhưng sự thật thì…rất phức tạp, tớ nghĩ thế. Giống như cậu hẳn đã quen với ý nghĩa ẩn sau những bệnh nhân ung thư khắc kỷ và quyết đoán đã anh dũng chiến đấu với căn bệnh ung thư chỉ với sức lực của một con người mà chẳng hề ca thán hay tắt đi nụ cười ngay cả trong những giây phút cuối, đại loại thế?”

“Thật mà,” tôi nói. “Họ là những linh hồn có trái tim ấm áp và khoan dung mà mỗi hơi thở đều là một Nguồn Cảm Hứng Cho Tất Cả Chúng Ta. Họ rất mạnh mẽ! Chúng ta nên cảm phục họ chứ!”

“Ừ, nhưng thực ra, tất nhiên trừ chúng ta ra, những bệnh nhi ung thư khác nhiều khả năng đều rất tuyệt vời và đầy nhiệt huyết và giàu nghị lực và gì đấy. Caroline lại luôn tâm trạng và rầu rĩ, nhưng tớ thích thế. Tớ thích cái cảm giác như thể cô ấy chọn tớ là người duy nhất trên thế giới này để không ghét bỏ, rồi phần lớn thời gian chúng tớ chỉ ngồi nói xấu người khác, cậu hiểu chứ? Cười nhạo những cô y tá, những bệnh nhân khác rồi cả gia đình họ và những người khác. Nhưng tớ không biết đó là tại cô ấy hay tại khối u nữa. Một chị y tá của của cô ấy có lần kể rằng khối u của Caroline thuộc một loại được biết đến trong y khoa với cái tên Khối U Đê Tiện, đơn giản vì nó biến người ta thành một con quái vật. Vậy đấy, một cô nàng đã mất một phần năm bộ não với Khối U Đê Tiện tái phát, cậu biết đấy, cô ấy không phải là hình mẫu cho chủ nghĩa anh hùng của bệnh nhi ung thư khắc kỷ. Cô ấy…thành thực thì cô lấy là một đứa khốn nạn. Nhưng mà không nói thế được bởi vì cô ấy mắc khối u đấy, mà cô ấy cũng, ý tớ là, cũng đã mất. Cô ấy có rất nhiều lý do thành ra khó ưa như thế, cậu biết không?

Bệnh của Augustus trở nặng

Tôi cảm giác yết hầu mình cứng đơ lại trong khi nhìn anh rút một điếu thuốc từ trong túi ra và ngậm lên miệng. Anh ngả người ra thở dài. “Ngay trước hôm em phải vào ICU, anh đã bắt đầu thấy đau ở hông.”

“Ôi không,” tôi thốt lên. Nỗi sợ kéo đến, cuốn chìm lấy tôi.

Anh gật đầu. “Thế nên anh đã đi chụp PET.” Anh ngừng nói, giật điếu thuốc trong miệng mình ra và nghiến chặt răng.

Phần lớn cuộc đời tôi được dành cho việc cố gắng không bật khóc trước mặt những người thương yêu tôi, vậy nên tôi hiểu Augustus đang cố gắng làm điều gì. Bạn cắn chặt răng. Bạn ngước nhìn lên. Bạn tự nhủ mình nếu họ thấy bạn khóc, nó sẽ thật đau đớn, và bạn sẽ chẳng là gì cả ngoại trừ Một Nỗi Đau trong cuộc đời của họ, và bạn không thể chỉ trở thành một nỗi đau được, thế nên bạn không khóc, và bạn tự nhủ tất cả những điều này trong khi nhìn lên cái trần nhà, và rồi bạn nuốt trôi tất cả mọi thứ cho dù cổ họng bạn không hề muốn khép lại rồi bạn ngắm nhìn những người thương yêu mình và mỉm cười.

“Thật bất công,” tôi nói. “Thật chẳng công bằng tí quái nào.”

“Thế giới này,” anh nói, “không phải một nhà máy ban tặng điều ước,” sau đó vỡ òa, chỉ trong một giây lát, tiếng thổn thức của anh bật lên bất lực như một tiếng sấm mà chẳng có ánh sét nào, sự tàn bạo kinh khủng mà những kẻ không chuyên trong môn học về nỗi đau có thể hiểu lầm sang sự yếu đuối. Rồi anh kéo tôi vào lòng, mặt anh cách mặt tôi chỉ vài phân, khăng khăng, “anh sẽ chiến đấu. Anh sẽ chiến đấu vì em. Em đừng lo lắng về anh nhé, Hazel Grace. Anh vẫn ổn. Anh sẽ tìm cách lởn vởn quấy rầy em mãi thôi.”

Và phụ thuộc rất nhiều, tôi nói với Augustus, vào bầu trời xanh bị xé toạc bởi những cành cây phía trên. Phụ thuộc rất nhiều vào chiếc ông thông trong suốt trào ngược từ dạ dày của anh chàng môi tím. Phụ thuộc rất nhiều vào kẻ quan sát này của vũ trụ.

Nửa tỉnh nửa mê, anh liếc nhìn tôi và lẩm bẩm, “Thế mà em nói em không biết làm thơ.”

Anh xuất viện trở về nhà mấy ngày sau đó, cuối cùng cũng cướp đi mọi khát vọng của anh mãi mãi. Cần nhiều thuốc hơn mới giúp anh tránh được cơn đau. Anh chuyển lên nhà nằm vĩnh viễn, trên một chiếc giường viện đặt cạnh cửa sổ phòng khách.

Đó là chuỗi ngày của những bộ đồ ngủ và râu ria xồm xoàm, của thều thào và nhờ vả và anh cứ không ngừng cảm ơn mọi người vì tất cả những gì họ đã làm giúp anh. Một buổi chiều, anh chỉ bâng quơ về phía một giỏ đựng quần áo đặt ở góc phòng và hỏi tôi, “Cái gì kia?”

“Giỏ quần áo?”

“Không, cạnh nó cơ.”

“Em chẳng thấy có gì cạnh nó cả.”

“Đó là mảnh tự tôn cuối cùng của anh. Nó rất nhỏ.”

Tôi hít vài hơi thật sâu rồi tiếp tục với trang giấy. “Tôi không thể nói về câu chuyện tình của chúng tôi, vậy nên tôi sẽ nói về toán. Tôi không phải một nhà toán học, nhưng tôi biết điều này: Có vô hạn những con số nằm giữa 0 và 1. Có 0,1 và 0,12 và 0,112 và một tập vô hạn những con số khác. Tất nhiên, có một dãy vô hạn các số lớn hơn trong khoảng giữa 0 và 2, hay khoảng giữa 0 và một triệu. Có những dãy vô hạn này lớn hơn những dãy vô hạn khác. Một nhà văn chúng tôi từng mến mộ đã dạy cho chúng tôi điều đó. Có những ngày, có rất nhiều ngày tôi cảm thấy uất ức với dãy vô hạn của mình. Tôi muốn có nhiều con số hơn tôi có thể có, và ơn Chúa, tôi muốn dành cho Augustus Waters nhiều con số hơn anh đã có. Nhưng Gus, tình yêu của em, em không biết nói sao để anh hiểu em cảm thấy biết ơn thế nào vì dãy vô hạn bé nhỏ của chúng ta. Em sẽ không đời nào đánh đổi nó. Anh đã cho em những phút giây vĩnh viễn trong chuỗi ngày ngắn ngủi này, và em vô vàn biết ơn anh.”

Augustus mất

Chúng ta sống trong một vũ trụ dành cho sự sáng tạo cũng như sự xóa bỏ nhận thức. Augustus Waters không ra đi sau một cuộc chiến dài đằng đẵng với căn bệnh ung thư. Anh ra đi sau một cuộc chiến dài đằng đẵng với ý thức của con người, một nạn nhân – như bạn rồi cũng sẽ thế – của nhu cầu được tạo nên và phá hủy tất cả những gì có thể của vũ trụ.

“Omnis cellula e cellula,” ông ta nhắc lại lần nữa. “Mọi tế bào đều bắt nguồn từ những tế bào. Mỗi tế bào đều sinh ra từ một tế bào trước đó, cái cũng được sinh ra từ một tế bào trước nữa. Sự sống sản sinh từ sự sống. Sự sống sản sinh sự sống sản sinh sự sống sản sinh sự sống sản sinh sự sống.”

Hazel những ngày cuối

“Cậu như đang giận à,” cậu ấy hỏi.

“Ừ,” tôi đáp. Chúng tôi cứ ngồi yên lặng rất lâu, như vậy thật tốt, rồi tôi bắt đầu nhớ lại mọi thứ từ ban đầu khi Gus nói về nỗi sợ hãi bị lãng quên ở Trái Tim Đích Thực Của Chúa, rồi tôi bảo anh rằng anh đang sợ một nỗi sợ chung và không thể tránh được, và rồi thật ra, vấn đề không phải ở chính nỗi đau đớn hay sự lãng quên mà ở sự vô nghĩa đến tiêu cực của những chuyện này, chủ nghĩa hư vô hoàn toàn phi nhân tính về sự khổ đau. Tôi nghĩ về lời của bố nói với tôi rằng vũ trụ này muốn được chú ý. Nhưng cái chúng ta muốn lại là được vũ trụ chú ý đến, được vũ trụ quan tâm đến mọi thứ xảy đến với chúng ta – không phải để ý đến cuộc sống nhân sinh nói chung mà là mỗi người trong số chúng ta, từng người riêng lẻ.

“Chỉ cần một trong hai chúng ta còn sống, mẹ vẫn sẽ là mẹ của con,” bà nói. “Ngay cả nếu con chết, mẹ –”

“Khi chứ,” tôi nói.

Bà gật đầu. “Ngay cả khi con chết, mẹ vẫn sẽ là mẹ của con, Hazel à. Mẹ sẽ không thôi việc làm mẹ của con đâu. Con có thôi yêu Gus không?” Tôi lắc đầu. “Đấy, thế mẹ ngừng yêu con làm sao nổi.”

Bạn có thể quan tâm:

  • Những cuốn sách hay của Alphabooks nổi bật
  • Những cuốn sách viết về chuyên ngành bảo hiểm hay nên đọc
  • Những cuốn sách của Trí nổi bật nên đọc